Tôi nhớ những ngày xưa, cái thời mà mình còn đi học.
Chỉ cần nghe nhắc đến tên thầy cô thôi là trong lòng đã thấy lo sợ.
Nhất là những giờ trả bài, hay những buổi mà thầy cô cầm cái thước dài trên tay.
Những lần đi học trễ, bị khẽ tay.
Những lần phạm lỗi, bị nằm sấp lên bàn, ăn mấy roi thật đau.
Ngày ấy, ai cũng sợ, nhưng chẳng ai oán trách.
Giờ nghĩ lại, trong lòng chỉ còn thấy biết ơn.
Bởi vì, những cây thước năm xưa không dạy ta sợ hãi, mà dạy ta biết chịu trách nhiệm, biết đúng sai, biết tôn trọng.
Ngày ấy, cái “sợ” thầy cô chính là bước đầu của lòng “kính”.
Và khi ta lớn lên, ta mới hiểu:
Những vết đau ngày đó không để lại sẹo, mà để lại nhân cách.
Còn bây giờ, mọi thứ đã khác.
Học sinh đánh giáo viên thì chỉ cần viết kiểm điểm,
Còn thầy cô nếu lỡ khẽ tay một chút — có thể mất việc.
Giáo dục thời nay nghiêng về “bảo vệ” quá mức,
Đến nỗi người dạy thì phải sợ chính người học.
Nhiều thầy cô chọn im lặng, chọn “an toàn”, chọn cách nói với nhau:
“Thôi thì tất cả vì tương lai chúng ta, còn con ai thì… kệ cha người ta.”
Nghe buồn, nhưng đó là thật.
Một nền giáo dục mà ở đó, thầy không dám dạy – trò không chịu học – phụ huynh không tin ai,
thì cái gốc “tôn sư trọng đạo” sẽ dần mất đi.
Tôi không cổ súy cho đòn roi,
nhưng tôi tin rằng: một chút nghiêm khắc, một chút răn dạy, một chút sợ mà biết điều
– ấy mới là nền tảng của lòng biết ơn và trưởng thành.
Giáo dục khai phóng là tốt,
nhưng khai phóng không có nghĩa là buông lỏng.
Tự do học tập là cần,
nhưng tự do không thể vượt khỏi khuôn phép và tôn trọng.
Thầy cô ngày xưa rèn ta nên người bằng tấm lòng và cây thước.
Còn thầy cô ngày nay, nhiều khi phải rèn mình để không bị mất nghề.
Và chính vì thế, tôi càng biết ơn hơn những năm tháng cũ –
những năm tháng có thước kẻ, có roi, có nước mắt… nhưng cũng có đạo và có thầy.

0 Nhận xét